1. Mất mình để tìm lại chính mình
Khi AI trở thành đối thủ mạnh mẽ, nhiều copywriter, trong đó có tôi, đã rơi vào khủng hoảng danh tính. Những hợp đồng content không còn, khách hàng quay lưng vì AI “nhanh – hiệu quả – miễn phí”. Tôi mất việc, mất tiền, và mất luôn đam mê. Nhưng chính lúc ấy, tôi buộc phải gác bút để… chữa lành. Tôi tự hỏi: “Tôi là ai nếu không còn viết?”
Trong khoảng lặng ấy, tôi dần nhận ra những điểm độc đáo của bản thân: năng lượng, trải nghiệm, cảm xúc không thể sao chép. Và lần trở lại ấy không chỉ là quay về nghề – mà là quay về với chính mình, với một tư thế mới: hiểu rõ vai trò của AI – công cụ hỗ trợ, không phải chủ.
2. Nội dung đầy, cảm xúc vắng tên
AI đã giúp nhân loại giải phóng khỏi áp lực “viết nhanh, viết nhiều, chuẩn kỹ thuật”. Nhưng thứ nó không tái tạo được là cảm xúc thật. Trên mạng xã hội, không thiếu những bài viết “chuẩn SEO, đẹp cả hình thức lẫn CTA” – nhưng sau cùng, người đọc không thấy điều gì chạm lòng, không có trải nghiệm nào đủ sâu để ghi nhớ.
Điều khiến người đọc cần không phải chỉ là thông tin – mà là kết nối trái tim. Họ cần cảm giác được thấu hiểu, được sẻ chia. Từng dòng email run run, từng lời xin lỗi chân thành sau thất bại, đã khiến người đọc “tạm dừng” và cảm thấy sự hiện diện của một con người đằng sau chữ viết.
3. AI không thể viết bằng những rung động từ trải nghiệm
AI tổng hợp dữ liệu, máy học công thức, nhưng AI không biết “rùng mình” khi gõ dòng chữ về một ký ức đau. AI không biết cảm giác viết đến rưng rưng hay vỡ òa trong hạnh phúc. Chỉ có con người mới có thể viết bằng một phần linh hồn, để câu chữ không chỉ lưu thông thông tin mà còn truyền tải cảm xúc.
Khi kể chuyện, giữa kỹ thuật storytelling và trái tim chính xác là một khoảng rộng. Người viết thực thụ không phải chỉ biết kể mà còn biết “hiện diện” – sống trong cảm xúc, nhịp thở, hơi tim của mình để người đọc cũng rung theo.
Viết tác động lên tần số sóng não
4. Gợi mở một cách viết mới – viết bằng năng lượng
Viết từ thân thể, không chỉ từ đầu: Hãy bắt đầu từ cảm giác: tim đập, cổ họng nghẹn, tay run… Câu chữ mới mạch lạc có sức sống.
Viết để sống lại khoảnh khắc: Mô tả chi tiết, giác quan, chuyển động, không chỉ là kể lại.
Nhịp điệu cảm xúc tạo nên âm vang văn chương: Ngắt nghỉ, cao trào, lặng im – đúng như hơi thở.
Cảm xúc thật là nguồn phát sóng mạnh mẽ: Đừng đợi cho chữ “đúng” – hãy viết khi đang cảm thấy.
Viết như một nghi thức chuyển hóa: “Tôi viết để lắng nghe”, “để yêu thương”, “để thức tỉnh”. Khi đó, người viết cũng là người đầu tiên được chạm vào chính mình.
5. Linh hồn viết – con đường duy nhất
AI có thể tạo ra núi bài, nhưng chỉ con người viết ra một câu khiến người ta không quên. Viết không phải là chạy đua với AI, mà là trở về với chính mình – nơi mỗi chữ được trả giá bằng trải nghiệm thật, bằng dũng khí thổ lộ và bằng năng lượng rung động. Chỉ có vậy, người viết mới đủ “mềm mại” để giữ chân người đọc giữa cuộc sống số hóa.
Ảnh minh hoạ.
Giữa cơn sóng công nghệ, giữ lại được linh hồn chữ viết là trách nhiệm – và cũng là món quà lớn nhất chúng ta dành cho nhau: một góc rung động của trái tim, được gửi gắm qua từng dòng chữ. Khi viết không chỉ là gõ – mà là hiện diện, con người sẽ vẫn luôn đứng ở vị trí duy nhất mà AI không thể thay thế.
Hơn 1/3 doanh nghiệp Hàn Quốc đã ứng dụng trí tuệ nhân tạo (AI) trong hoạt động sản xuất – kinh doanh, trong đó doanh nghiệp nhỏ đang dần bứt phá, nhưng rào cản về nhân lực, hạ tầng và chi phí đầu tư vẫn là vấn đề nổi cộm.